Đêm khuya, một chiếc xe Volkswagen màu đen đang chạy trên đường.
Vẻ mặt của Tô Bạch bình tĩnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào phía trước.
Ở trước mặt của hắn, có rất nhiều xe. Nhưng mà ánh mắt của hắn, lại giống như nhìn vút qua khỏi những chiếc xe này, nhìn về phía phương xa, giống như là đang nhìn chằm chằm vào thứ gì vậy.
Trước đây, hắn đã dùng quả Tiểu Chu đập ở trên xe Đế Yến rồi, bây giờ mặc dù Tô Bạch xem như là nhìn không thấy được vị trí của đối phương, nhưng mà cảm giác của thực vật linh năng lại có thể khóa đối phương một cách chuẩn xác.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao mà hắn phải mang theo dược liệu linh năng ở bên người.
Về phần một nguyên nhân khác, phần dược liệu còn lại này, có thể trợ giúp hắn dò xét tỷ lệ linh năng trong cơ thể người khác.
Mang theo dược liệu linh năng, cũng là vì bất cứ tình huống nào.
Tô Bạch nhìn về phía trước, sau khi cảm thấy được phía trước có một cái đèn xanh đèn đỏ, mắt hắn khẽ nheo lại, đạp nhẹ chân ga dưới chân, vừa hay nhanh chóng phanh xe trong phạm vi hạn chế.
Chưa được một lúc, xe của hắn, lập tức cách xe của Đế Yến trong phạm vi 300 mét.
Đến được khoảng cách này, trong lòng Tô Bạch vừa nghĩ, trong nháy mắt một dao động vô hình, lấy hắn làm trung tâm, quét khắp các phía xung quanh.
Tất cả mọi ngóc ngách ở đây, đều xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Xe cộ như bay, người đi đường đi lại, tiếng sủa của chó hoang, lá thu rơi xuống vì gió, con kiến leo lên trên mái hiên...
Hết thảy tất cả, xuất hiện ở trong đầu Tô Bạch.
Nếu như là những người khác, cảm thấy được nhiều thứ như vậy, thì chắc là đầu óc trong nháy mắt sẽ ngừng hoạt động.
Nhưng mà, Tô Bạch có 9 điểm thuộc tính trí nhớ cùng với 5 điểm thuộc tính tinh thần.
Thế nên hắn vẫn giống như người bình thường mà thôi.
Sau đó, Tô Bạch đột nhiên nở nụ cười, thu lại cảm giác dã thú trong nháy mắt.
Mặc dù nói, hắn không biết tại sao Nghiêm Văn Thần đi ngang qua từ tập đoàn Vân Gian, nhưng lại không có vào bên trong tập đoàn Vân Gian.
Nhưng... Chỉ cần Nghiêm Văn Thần ở trong xe, vậy thì hết thảy đều dễ giải quyết rồi.
Tô Bạch không muốn biết đối phương tại sao đi qua tập đoàn Vân Gian mà không vào.
Hắn lần này tới,
Chỉ là vì giết đối phương mà thôi.
Tìm được đối phương, giết chết đối phương, chỉ đơn giản như vậy.
“Ầm!”
Mà cũng ngay khi Tô Bạch theo dõi Đế Yến, một âm thanh vang lên truyền đến từ một phía.
Tô Bạch nhìn lại, lập tức thấy một bãi máu rơi trên mặt đất.
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Rollo, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, trí nhớ +2.”
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Tô Tâm Di, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, lực lượng +2.”
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Mã Cảnh Minh, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, thiên phú ngoại ngữ +2.”
“...”
Tô Bạch cảm giác đầu óc của mình lại có đủ độ hoạt động mạnh, cơ bắp trên thân thể càng căng chặt hơn.
Chẳng qua là, đạt được mười mấy điểm thuộc tính cơ bản, hắn lại không thể nào vui nổi.
Hắn nhìn về phía nhà cao tầng bên cạnh, phía trên đang có một người đang bò về phía mép tòa nhà cao tầng.
Thấy điều này, Tô Bạch chau mày.
Mặc dù nói, hắn khá là muốn đạt được điểm thuộc tính, nhưng mà hắn chỉ là muốn đạt được điểm thuộc tính mà hắn nên đạt được, chứ không phải là xem mạng người như cỏ rác như vậy.
Cũng là bởi vì như vậy, hắn mới cảm thấy mình là một người đang sống sờ sờ, chứ không phải một người sống lại mất đi nhân tính.
“Mẹ ơi... “Ở phía xa, một cô bé nhào tới một cái xác đã nát bét, trong cổ họng phát ra âm thanh gào khóc cuồng loạn.
Mà ở phía trên nàng, có một người đàn ông, mới vừa nhảy xuống.
Vị trí nhảy lầu của người này cách mặt đất tám chín mươi mét, đại khái khoảng bốn mươi mét nữa sẽ nện lên trên người cô bé.
Tô Bạch thấy một màn như vậy, chân mày cau lại, từ từ thả lỏng chân ga dưới chân, cơ bắp bắt đầu căng chặt.
“Nguy hiểm!” Cũng chính là lúc này, một tiếng la truyền đến từ phía xa, một bóng người bắt cô bé đi, đi về phía xa hơn.
“Ầm!” Sau đó không bao lâu, người đàn ông rơi xuống đến phía dưới, đập lên trên mặt đất, thành một bãi thịt nát.
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Mã Cảnh Minh, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, thiên phú sử dụng vũ khí lạnh +2.”
Tô Bạch nhìn qua cái bóng người kia, liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của kẻ đó, chính là Sở Hồng Nguyệt.
Đối phương ở chỗ này, hắn cũng không thấy gì kỳ lạ.
Bởi vì bao nhiêu là Trụy Lạc Giả thế này, nhất định là có liên quan với người sống lại Quỷ của trời cao.
Đối phương tới nơi này, chính là vì đối phó Quỷ của trời cao.
Tô Bạch vươn tay, gỡ một cục xương vụn trên của kính xe xuống, bỏ vào bên trong xe.
Ngay vừa rồi, cửa sổ xe bị vụn xương trong thân thể người đàn ông kia bắn ra đụng phải.
Hơn nữa còn là trên xương sọ.
Rơi xuống từ trên cao như vậy, sợ là dù có là xương cứng nhất, cũng sẽ vỡ vụn.
Thả vụn xương xuống, ánh mắt của Tô Bạch chăm chú, chợt giẫm chân ga dưới chân, sau đó tốc độ còn nhanh hơn ban nãy nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều tốc độ giới hạn của con đường này.
Nhưng mà lúc này, đã không còn có cảnh sát quản lý nữa.
Ngược lại rất nhiều xe hơi đều dùng cái tốc độ này nhanh chóng cách rời khỏi đây.
Nơi này... Thật là quỷ dị.
Tô Bạch để tay ở trên tay lái, tiếng xe hơi ầm ầm vang lên trong đêm.
Không mất bao lâu, hắn đã đuổi kịp xe của Đế Yến.
Tô Bạch lái xe đến bên cạnh xe Đế Yến, đáp ngay vị trí sau xe Đế Yến một xe.
“Ông chủ, chiếc xe bên cạnh này thật giống như là có địch ý đối với chúng ta, có phải trực tiếp hất ra hắn hay không?” Cũng chính là lúc này, tài xế xe Đế Yến cau mày nói.
Nghe thấy lời hắn nói, Nghiêm Văn Thần ngồi ở hàng sau phẩm rượu hơi ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn về phía chiếc xe Volkswagen đang chạy bên cạnh, lập tức nhíu mày lại.
Sau đó hắn lập tức nhìn về phía trên kính chắn gió của chiếc xe Volkswagen, thấy ngay một gã thiếu niên có sắc mặt bình tĩnh.
Thấy người này, Nghiêm Văn Thần lập tức cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Đó là... Tô Bạch!
Lúc trước, hắn cũng đã lấy được tin tức từ chỗ Khúc Du Dương, vật thí nghiệm lúc trước... Tô Bạch sống lại.
Nếu không, hắn cũng sẽ không làm cho Khúc Du Dương khởi động lại thí nghiệm.
Nhưng mà, đoạn thời gian trước sau khi Khúc Du Dương rời khỏi đây, đã không có tin tức gì, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ bất an.
Thế nên, hắn mới chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, hắn không nghĩ tới, Tô Bạch vậy mà lại tìm tới cửa!
Lúc này, trong lòng Nghiêm Văn Thần có hơi sợ rồi.
Người sống lại là cái gì? Có nguy hại gì, hắn biết rõ rõ ràng ràng.
Việc này với việc bị quỷ tìm tới không hề có gì khác nhau.
“Nhanh! Đi mau!” Nghiêm Văn Thần thét lên một tiếng, đồng thời sờ về phía ô để đồ bên cạnh.
Bên trong ô để đồ, có một khẩu súng.
Chuyên dùng để ứng phó những lúc này.
Nhưng, cũng chính là lúc này, tốc độ chiếc Volkswagen phía sau tăng tốc trong nháy mắt, đến chỗ nửa người sau của Đế Yến, vị trí lái và chỗ ngồi phần sau xe của Đế Yến bằng nhau.
Lúc này, Tô Bạch và chỗ ngồi phía sau của Nghiêm Văn Thần nằm trên cùng một trục hoành.
Tô Bạch kéo cửa sổ xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nghiêm Văn Thần, mặt nạ méo mó màu đỏ thẫm hiện lên, giơ tay phải lên.
Ở trên tay phải của hắn, nắm một cục xương vụn.
Sau đó, trong tay Tô Bạch chợt run lên, xương vụn lập tức mang theo một tiếng xé gió, đánh tới hướng của Nghiêm Văn Thần.
Ầm!
Tấm thủy tinh vỡ, xương vụn dùng một loại tốc độ cực nhanh đập lên trên cổ Nghiêm Văn Thần.
Trong nháy mắt, cổ của Nghiêm Văn Thần bị đánh thành một dáng vẻ quái dị.
Nghiêm Văn Thần, chết!
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Nghiêm Văn Thần, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, lực lượng +2.”
Tô Bạch nhìn một màn này, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Cái mảnh nhỏ kia, vậy mà lại là mảnh vỡ của sọ người.
Mảnh nhỏ của đầu lâu, cực kỳ cứng rắn, cộng thêm lực lượng của hắn hôm nay giống như quái vật vậy, đánh chết một người bình thường, đó quả thực quá dễ dàng.
Có thể nói, cái cục xương này, đã có uy lực lớn hơn cả đạn bình thường nữa.